Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

VÔ DỤNG !

Uh đúng la hình như e cũng đã dan wen anh va đã để ý đến 1 ng khác rùi , mình cũng chẳng biết nữa nhưng hình như chưa thật sự là wen mà khi nhìn thấy thì vẫn ... nói sao ta
Nhưng hình như mình va a chưa bao jờ đối diện với nhau mà nói ra những j rất là mún nói , nhìu thứ để nói lắm mà khi gặp nhau lai ko bao jờ nói dc ,gặp nhau chỉ để nói những câu vu vơ cho xong , ma nếu mình nói ra thì cũng chẳng thay đổi dc j cả , vì biết là ko thể rui ma ...! có lẽ 1 fần cũng do mình ko thể đỗ lỗi cho 1 ai cả , bởi vậy mình chỉ có thể nói là mình nợ và fải trả , sao mình đè ép mình như thế , có khi đối diện nhau va nói ra hết có lẽ se nhẹ nhõm hơn và e cũng sẽ dễ bứơc đến với một ng khác
Sao bây jờ mình lại nhiu tâm trạng thế này nhỉ? Lúc gần đây mình có lẽ đạ mệt mõi wá rùi và dường như sự vô cảm đã sâm nhập vào tới mình ruì , lúc nào cũng trầm ngâm ko mún mở miệng với bất kì ai cả , đi làm thì mệt ,về nhà chán , ngủ thì chẳng dc , cái bản mặt thì lúc nào cũng 1 đóng nhìn ma mún đấm cho 1 cái , mình còn cảm thấy mình đáng ghét nữa là ng khác , nếu có thể mình mún biết mất cho rùi khỏi pải sống mệt mỏi nhu thế này , sống như thế có ích j đâu ...!!VÔ DỤNG !

Thứ Tư, 13 tháng 4, 2011

Một lời nói vô tình !

Hôm wa là ngày Gĩô tổ Hung Vưong buổi sang vẫn đi làm bình thưòng nhưng chúng tôi cũng ko wen tiệc tùng vào những ngày như thế này cứ thừa diệp để ăn chơi tụ tập thôi dù cũng rất tôn kém nhưng rất vui , chúng tôi hùng tiền lại với nhau và mua đồ ve làm 1 bàn tiệc bupfe hải sản thật sịn soạn nào là Bò luk lak , gỏi tôm mực thái lan , óc len xào dừa , ngêu hấp thái , so huyết xào me , xó long nướng mỡ hành , tôm, mực, cá kèo uơp gia vi nưóng cũng ra trò đấy , cùng nhau nấu và ai cũng mệt mõi đói và bùn ngủ lằm nhung cũng rất vui và xong xui oi 1 bàn bupfe đầy ấp ko sao co thể ăn hết nổi nhưng ai cũng đói cả chúng tôi bất tay vào ăn oi thật la ngon ngon hơn cả ở tiệm nữa đấy , an xong don dẹp và chúng tôi lại di tiếp tăng 2 là di hót , sau khi hót xong moi ngưòi chia nhau ra về , chiện tời đây chưa hết đâu , tuong ve nha có thể nghi ngơi ai ngờ mới về ngồi chưa nóng chỗ nữa là lại có dt la nhỏ T nó kêu wa nha nó nấu banh Plan uh wa thi wa thế là 2 đứa lại nhàu vào mua đồ về nấu ôi mệt thật trong khi chờ dợi banh chính thế là gọi c N , và thắng T tới ăn lúc chiều nó về nhà qoánh bài với mấy chị nó thua thê thảm , thế là tới đầy đủ , an xong bà 8 cũng 9h moi về , pải di với thằng T wa tiệm net vi no ngại ra 1 mình và vì chính cùng đi với no mới có chiện đây, nó nói wa chỉ 15f thôi nên mình cũng đi wa wa khoang 1 chut thi thằng L nó di vủng tàu về tới nó hoi mình sao lại wa tre vậy mình nói la" di với thằng nhok e 1 chut cho no tải tài liệu "ko nghĩ no lại làm nhok bùn thật sự ái nái đó , và du 1 ngay an chơi mệt mõi và rất bùn ngủ nhưng nghỉ đến chiện làm minh ko thể nào ngủ dc , và mình đã ko chịu dc và nt cho nhok nói rằng mình ko cố tình đâu đừng bùn nhé và nhok đã chúc mình ngủ ngon ... thế là ngủ 1 giấc tới sáng nhưng mình vẫn ái nái và cảm thấy bùn ... tại sao vậy nhỉ ???

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Trầm cảm ...!

Sao dạo này mình cảm thấy hình như mình thay đổi hay sao ấy ! không thể nào cười nhiều được , những nụ cười mà thật sự mình muốn cười chỉ có những nụ cười gượng rạo ,cười xả giao ,... Và cũng ít nói hẳng luôn như có ai đó bụm miệng, mình không nghĩ được gì nữa , hình như mình đang bị chứng bệnh trầm cảm rồi . Sao mình cảm thấy cuộc sống nặng nề quá , cứ hay suy nghĩ lun tung hoài làm sao mình dứt bo được cảm giác này đây ??? Đầu mình lúc nào cũng căng ra như muốn nổ tung không chiu nổi ,...
Bây giờ lại đang trong tg tập trống nữa sao mình có thể đi đâu được đây ? Thật sự mình cũng không muốn rời xa giới trẻ chút nào cả ,nhưng từ bây giờ mình phải tập rời bỏ giới trẻ từ từ thôi vì hình như mình cảm thấy mình thật sự đã bị dư thừa rồi không còn ai muốn quan tâm mình nữa rồi , gt bây giờ 'đã thay đổi thật rồi , thật sự không phải mình bị bỏ rơi mà mình muốn rời bỏ gt đâu mình không tiếc nuối gt bây giờ chút nào cả ! Chỉ tiếc rằng gt đã thay đổi nhưng chắc anh "Trưởng gt" nói đúng gt ntn là do tự mình thôi nên mình cũng không thể nào nói ai được .
Nói đúng hơn là ko co tư cách nói mọi người," vi trước khi nói 1 ai đó mình nên suy xét lại mình ", ... Nếu ko vì nhận lời tập trống cho Bố với lại mình là trống cái nữa nên ko thể nào nghỉ dc ! mình muốn về quê luôn , quên đi những j mình từng có ở đây để bất đầu 1 cuộc sống mới ko thể cứ long bong như vầy hoài dc , nhìn lai thời gian ở đây cũng đã gần 3 năm rồi còn j nữa cũng là 1 tg dài mình xa nhà xa we vi ai rồi ?...nếu ko như vậy chắc jo mình cũng chẳng o đây khổ sở thế này... ,o đây biết bao nhiêu điều mà ko thể noi với ai , có những lúc chán ko thể tả , mà cũng ko tâm sự dc với ai dù là c.Nga hay những người thân đi nữa ! ở nhà người ta thì sao bằng nha mình dc cứ mang cảm giác ngại mà cũng ko thể thoải mái , mà lại ko thể ko ở dc, trong khi đó nhà mình thì đầy đủ có phòng riêng và thứ j cũng có , muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ chẳng ai nói nặng nói nhẹ j cả , chắc tại số mình là con số 0 nên mới vậy ! nhưng mình sẽ gáng chịu đựng hết năm nay hoặc tới noel khi ba mẹ lên đám dỗ ngoại mình sẽ về chung luôn ...
Sao mình cảm thấy thương BỐ CHỦ quá thấy Bố lúc nào cũng bận bịu , Bố phải lo rất nhìu việc mới vào gt có 3 năm mà thấy Bố rất quan tâm cho gt rất nhiều , mình chưa bao jo thấy 1 ông Cha sở nào mà chu đáo lo lắng cho gt nói riêng và giáo xứ nói chung , nếu Bố có khó hay quá khắc khe thì là do muốn tốt cho mọi người cho giáo xứ thối , nếu rời bỏ thì nổi nhớ 1 phần cũng có Bố nữa , Dù ai có nói Bố ra sao đi nữa thì mình cũng cảm thấy Bố rất là thân thiện và nhiệt huyết dù Bố trong người có những căn bệnh làm Bố đau đớn ...
Làm cha sở thật là ... khổ sở

Nếu hòa đồng bị mang tiếng không nghiêm

Còn cương nghị bị chê là khó tính

Khi giảng dài bị cho là “tra tấn”

Lúc vắn gọn bị ca thán “qua loa”

Làm việc xông pha bị xếp loại “hộ khẩu ngoài đường”

Miệt mài chiêm niệm liền bị chê “lề mề tủ lạnh”.

Cồn phốt, su-tan, bị chê là “bóng bảy”

Đơn giản sơ mi, bị xếp hạng “bố đời”

Không rượu không chè bị coi là “giữ kẽ”

Chút rượu chút bia, bị kết án “rượu chè”

Nếu nghỉ hè bị coi là lười biếng

Còn siêng làm bị mang tiếng bao sân

Chịu khó tiếp dân bị coi “lười cầu nguyện”

Còn ít tiếp dân bị mang tiếng “quan liêu”

Làm việc năng nổ bị xếp loại “kiêu”

Giáo xứ bề gì liền mang tiếng “yếu”...

Làm cha sở xem ra khổ sở

Nhưng khổ vì sở là lẽ xưa nay

Vậy xin cha chớ quá loay hoay

Còn nhiệm sở nghĩa là còn khổ sở.

Vì những niềm đau nỗi khó muôn người

Đang mong chờ cha soi rọi tình trời

Cho reo vui tiếng cười cứu độ.

Còn nhiệm sở nghĩa là còn bóng tối

Cần nơi cha nguồn ánh sáng tâm linh

Soi chiếu đường ngay ánh sáng Tin Mừng

Cho rạng ngời ánh thiều quang chân lý.

Còn nhiệm sở, còn đó đây yếu đuối

Còn cô đơn, túng thiếu, khổ sầu

Đói khát bánh cơm, đói nguồn ơn thánh

Rất cần cha khơi suối thương yêu.

Nếu ngày mình rời xa gt chắc mình nhớ moi người lắm " những ng đáng nhớ"vì sau này ko có cơ hội gặp mọi nữa rồi ...hjk.Sau buồn quáaaaa.!!!

THÌ THẦM VỚI NGÀI

Lạy Chúa
Khi con gặp sự bất trung , bất tín
nơi những người con tin tưởng cậy dựa
xin day con biết tươi tắn và dịu dàng
trước mọi biến cố của cuộc sống ,
xin giúp con gạt mình sang một bên
để nghĩ đến hạnh phúc của người khác ,
giấu đi những nổi phiền muộn của mình
để tránh cho người khác phải đau khổ .

Xin day con biết tận dụng đau khổ con gặp trên đời
để đau khổ làm con thêm mềm mại ,
chứ không cứng cỏi hay cay đắng ,
làm con nhẫn nại chứ không bực bội,
làm con rộng lòng tha thứ ,
chứ không hẹp hòi hay độc đoán, cao kỳ ...

Khi con loay hoay với bao nỗi lo âu bối rối
xin cho con có lúc ,
thì thầm với Chúa một lời yêu thương .
VÌ TRONG CON CHÚA LÀ TẤT CẢ ...

Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

TRẢ LỜI VỚI ANH ...

Nói với anh rằng em rất nhớ và muốn lúc nào cũng mún đến bên anh , kể với anh những điều của em , nhưng em sợ ... em mún wan tâm anh mún biết anh làm j , nghĩ j , em cũng chẳng thể hỏi vì con gái hay vì ko biết a có mún mình wan tâm hay ko ??? hay lai cho mình là piền pức thì sao nên cũng ko dam wan tâm ... và cũng ko biết jo này anh đang o đâu anh đang làm j có tiện noi chuyện ko ..v..v..? nhưng nhiều lúc mun wên anh thật sự nếu anh ko nt cho em , thi chắc em cũng đã dễ quên hơn , khi nhân dc nhưng dòng tn cua anh em lai thấy tim mình lại đập nhanh lại suy nghĩ lun tun,vớ vẫn !
E ko biết những lời anh viết là của 1 người nào đó hay là câu chuyện của anh .E ko biết là cô gái mà anh nói đến là e hay là ai khác ...E thật sự em ko biết là ng đàn ông cũng cần những lời khen nữa đấy , em cũng ko biết là anh cũng mún dc wan tâm nữa đấy, nhưng em biết đàn ông mun có sự ấm áp nơi 1 người mình yêu ... nhưng em nghĩ là mình chưa có đủ dũng cảm để làm điều đó
Và anh nói đúng ko ai hiểu hết dc 1 con người, dù là đàn ông hay phụ nữ, thật sự em đã yêu 1 người đàn ông nhưng em chưa có cảm giác là anh ta cho em có thể hiểu dc anh ta đang nghĩ và làm j , có chăng là anh ta ko mún vì ko thích nhỉ!!!
À ko em hiểu anh dc 1 điều về anh là anh rất thích xem đá banh , và cũng vì đá banh mà em đã wen anh đấy , dù lúc đó em có biết j về những trái banh đâu, nhưng em đã tìm hiểu và xem những trận banh và em cũng đã cảm thấy thích những bàn thắng ...hjhj.

Ko đâu em ngĩ rắng cô ấy là ng ko thích pải suy nghĩ nhìu đâu , nhưng vì từ khi biết yêu và lầm lỡ nên dù ko mun nghĩ cũng pải nghĩ, và lúc trước cũng như bj jo cô ấy rất là hậu đậu dấy
hơi vô ý 1 chút hay wen và hay làm mất đồ lắm...những người thân của cô ấy thường nói "mai mốt mày đi làm dâu chắc bị chửi và máng vốn ba mẹ tối ngày wa" cô ấy chỉ cười mà nói :vậy thì con ko lấy chồng đâu , mẹ lại chửi mày ko lấy chồng thì bất t nuôi mày suốt đời ah !cô ấy chỉ biết ...hjhj ...
E nghĩ chắc cô ấy cũng ko biết rằng anh mún nghe những j về cô ấy đâu !!! nhưng cho dù cô ấy biết đi chăng cô ấy cũng ko mun nói ,vì với cố ấy ko có chuyện j là tốt đẹp cả , nhưng nếu anh hỏi cô ấy sẽ nói những điều ngược lại với đấy !!!
"Em là một cô bé ngoan, em rất nhạy cảm, nhìn cuộc đời rất đẹp" nhưng bj jo cô ấy ngj cô ấy ko còn ngoan nữa , rất nhạy cảm , và ko còn nhìn cuộc đời đẹp như trước nữa ...

"Một cô bé mười sáu tuổi" câu này nói lên điều j ??? 1 cô bé chưa tới tuổi để hiểu dc tình yêu ntn mà?
Câu chuyện chỉ đến đây thôi còn j để nói nữa em cũng ko khẳng định dc nói về ai câu chuyện này nói về ai nữa ???em nghĩ mình thật bun cười !!!

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2010

Em phải làm sao ?


Anh à, em thấy mệt mỏi quá! Đã lâu lắm rồi những cảm xúc của em cứ dồn nén trong lòng và em cảm thấy rất cô đơn. Em nhớ và thèm được như ngày xưa lắm anh ạ!
Nhiều lúc em cảm thấy ngột ngạt, không thở nổi và muốn buông xuôi! Nhưng trong em vẫn nuôi một hi vọng dù nó là rất mong manh. Em hi vọng một ngày nào đó anh sẽ về và ở bên em như thuở nào. Em yêu anh nhiều lắm anh có biết không?

Anh à! Thế là mình đã quen nhau gần được 1 năm rồi! Đó là khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để em hiểu được thế nào là tình yêu và thế nào là đau khổ! Khi bên anh em luôn có cảm giác ấm áp và được che trở, em như một đứa con nít phải không anh? Lúc nào cũng nhõng nhẽo, lúc nào cũng bắt anh phải chiều em! Anh còn nhớ không? Có những lần em đi làm về muộn, 11h đêm mới về, vậy mà anh vẫn chờ cơm em vì anh biết em sẽ không ăn cơm khi chỉ có một mình. Anh sợ em lại nhịn và đi ngủ. Rồi những lần em ốm anh đã thức suốt đêm chăm sóc cho em, lo lắng cho em. Đó là những kỉ niệm thật đẹp phải không anh?

Nhưng giờ đây anh có biết tâm trạng em lúc này như nào không? Anh có biết khi nào em cười thật sự và khi nào em đang khóc trong lòng không? Có những lúc anh thấy em cười ư? Không phải vậy đâu, mà là em đang rất đau. Cũng có những lúc em phải cố gắng tìm lại niềm vui khi em đau đớn quá! Con tim em giờ đây tan nát nhưng sao em lại có thể cười khi em bên cạnh anh! Chưa bao giờ em đau đớn như thời gian này. Khóc rồi em lại cười, cứ như vậy em như một người điên. Khi em ở bên cạnh anh, em cố gắng để lấy lại cảm giác như ngày xưa nhưng hình như em đang hi vọng một điều quá xa vời, một điều mà có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra, không bao giờ…



Nhiều lúc em cảm thấy ngột ngạt, không thở nổi và muốn buông xuôi!

Trong lòng em biết anh không phải là của em nhưng sao em lại cứ phải hờn ghen? Nhiều lúc, ngay cả lúc này em cũng không biết em là ai và em đang làm gì? Có lẽ trong con người em và tình cảm của em đã dành trọn cho anh!! Em không phải là chính em nữa rồi. Em biết rõ anh không yêu em cơ mà sao em lại cứ níu kéo anh để rồi nỗi đau cứ gặm nhấm em từng ngày. Nhiều lúc em muốn khóc, muốn hét thật to để cho vơi đi hết tất cả, để trong đầu không còn lại gì cả! Nhiều lúc em lại ước nếu em chết đi để sẽ không phải khổ đau, không phải giận hờn. Yêu là gì mà sao phải khổ đau vậy anh? Em vẫn ngưỡng mộ những người có tình yêu đẹp nhưng giờ đây nhìn họ bên nhau mà tim nhói! Nhiều lúc em tự hỏi L là ai??? Lần đầu tiên em biết thế nào là con tim đau nhói và lần đầu tiên em biết thế nào là yêu một người và người đó không thuộc về mình thì như thế nào? Thật ra em đang hi vọng vào điều gì? Hi vọng anh sẽ quay lại với em sao? Sao em khờ thế? Sao em ngu ngốc thế? Biết là sẽ không thể! Anh đã nói anh không yêu em cơ mà, sao em cứ mãi phải khổ đau vì anh thế này? Em phải làm sao đây, xin anh hãy trả lời cho em, được không anh? Em vui khi anh ân cần, quan tâm em và em buồn khi anh hất hỉu em. Em muốn khóc, muốn hét nhưng để làm gì, ai thương em cơ chứ?

Thật ra giờ đây em sống không có mục tiêu và em cũng không biết em là ai nữa. Người ta nói tình yêu phải đấu tranh nhưng em có gì đâu, chỉ có một mình thì đấu tranh với ai? Em phải luôn ghi nhớ và khắc sâu vào trong tim một điều: Anh không yêu em!!! Em phải nhớ để không làm điều như một kẻ van xin tình yêu nữa. Nhưng em không biết liệu mình có thể làm được điều đó không bởi trong trái tim em luôn có hình bóng anh! Em phải làm sao đây anh?

***




● Anh hiểu không?
● Viết cho anh - người yêu dấu một thời!